Viết cho tuổi 23

Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là bước tới tuổi 24 và tuổi 23 dần dần kết thúc. Với tâm thế là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp và đã có gần một năm đi làm nó có những suy nghĩ và nhiều trải nghiệm hơn so với thời còn ngồi trên ghế nhà trường.
Hôm nay, tôi ngồi tôi viết cho mình những gì đã qua của tuổi 23 và chào đón những điều mới cho tuổi 24.
Người ta nói 23 tuổi là cái tuổi hùng hổ, mạnh mẽ, quyết liệt để khẳng định mình nhất. Tôi nghĩ là đúng. Ra trường tôi không phải đi xin việc hay tự phải kiếm việc cho mình mà đi làm chỗ người quen của bố. Cái sự háo hức đi làm mong nhận được tiền lương đầu cho mình nó phấn trấn và thúc đẩy mạnh mẽ. Tôi đến phỏng vấn - hay nói chung là ra mắt công ty, mọi người rồi vào làm luôn. Công việc cũng không có gì là nặng nhọc hay khó khăn gì với tôi nhưng tôi đã khóc ngay trong ngày làm việc đầu tiên của mình.
Chắc các bạn sẽ nói tôi là mít ướt nhưng cái cảm giác vào làm một nơi xa lạ, tất cả đều không quen nhưng đó không phải là điều tôi quan tâm. Tôi hăng hái, nhiệt tình nghe anh hướng dẫn làm việc và làm đúng như anh nói nhưng lại bị làm nhầm và bị bắt làm lại hết. Tôi tủi thân vì đó không phải lỗi của tôi mà là sự vô ý của người hướng dẫn. Và cũng chả may cho tôi khi ngồi cạnh Sếp có biệt danh là thánh soi ở công ty cũng là người quen của bố.
Tự an ủi mình là người ta khó cũng chỉ muốn tốt cho mình và tự cố gắng hơn và cái chuyện anh bắt lỗi tôi dần cũng bình thường và đôi khi tôi còn đáp trả anh cũng không kém. Nhưng tôi tôn trọng và ngưỡng mộ anh - không hơn không kém.
Tôi học cách làm việc say sưa cho công việc của mình và đương nhiên tôi có kết quả và tự hào cho những gì mình cố gắng mày mò. Tôi dần quen mọi người trong công ty và cũng có những suy nghĩ và cái nhìn khách quan cho mình. Tôi suy nghĩ được với cách nhìn của một nhân viên và cũng có cách nhìn nhận của một người chủ.


Tháng lương đầu tiên tôi nhận được vẫn nhớ như in là 2.800.000 vnđ tôi hồ hởi gửi về biếu tết cho mẹ và cháu yêu của tôi một ít và số còn lại để chi trả cho cuộc sống của mình, cũng thật vui là tôi không còn phải chờ trợ cấp từ bố mẹ nữa.
Làm tầm hơn 6 tháng thì tôi quyết định làm tiếp kế hoạch dự định của mình và xin chuyển công ty nhưng trước đó tôi phải về nhà xả stress cái đã. Tôi về nghỉ hơn chục ngày và quyết định lên tìm cho mình một công việc. Lần này tôi vấp phải nhiều sự lựa chọn và lo lắng hơn nhưng được cái khi quyết định điều gì thì tôi tuyệt đối không hối hận nên tôi vẫn lạc quan làm những điều mà mình đã theo và làm được. Phải mất đến gần 1 tháng tôi mới tìm được một công việc mà tôi cho là hợp lý nhất, áp lực về việc thi và áp lực tiền bạc khi tôi chưa kiếm được việc cũng làm tôi phải vất vả trong một khoảng  thời gian. Nhưng có lẽ tôi tự tin về sự lạc quan của mình nhất vì chả có gì đã làm tôi nản lòng đôi khi hay than phiền với một vài đứa bạn và tự kỷ một mình xong rồi đâu lại vào đấy. Bây giờ tôi đang làm công việc mà mình thích và một dự án đầu tư vào lĩnh vực chả liên quan gì nhưng tôi tin rằng không có gì là thừa cho cuộc sống mình cả. Sẽ có một lúc tôi dùng đến nó thì sao. Tôi tin vào tương lai, tin vào những gì tôi đã làm, những gì tôi muốn.





Cũng gần 1 năm tôi ra trường chưa làm được gì thành công cho lắm nhưng những trải nghiệm những suy nghĩ đã giúp tôi có cái nhìn khách quan và có thể tự tin hơn bước tiếp. Có những mâu thuẫn có những khó khăn, có những điều xảy ra mà mình không thể biết trước được.
Tôi mong rằng các bạn trẻ khi bước ra khỏi trường như tôi sẽ không lo lắng, ngập ngừng với những thất bại mà hãy luôn trong tâm thế sẵn sàng vì cái tuổi 23 là cái tuổi xông pha, mạnh mẽ cái tuổi khẳng định bản thân nhất!
Hãy tự tin vào bản thân mình nhé!

DuNan


Camera dmax

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Cách chọn bếp phù hợp cho gian bếp nhà bạn

HBcrAg là gì?

Viên uống tăng cường sinh lý nam FocusMan